Tóc nâu

NGẦN ẤY...


 


  


Ngần ấy, chút hương tàn vướng lại 


Với dòng đời ngúc ngắt đợi mùa sang 


Có người bảo, vẫn nhớ lắm phố hoang 


Nếu người biết, cát bụi đã lấp vàng dấu vết...! 


  


Ta muôn đời mang tâm hồn ngờ nghệt 


Lắng nghe tự tình của sỏi đá buồn tênh 


Lục tìm ký ức, gọi kỷ niệm nhớ quên 


Nhìn bóng thời gian vẽ từng trang vạn cổ 


  


Cất giữ nơi này những gì vụn vỡ 


Giữ lại riêng mình hương nhớ áo xưa 


Vui cùng vạt nắng, sợi mưa 


Đợi anh như đợi gió mùa về thăm... 


  


  


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 14 tháng 1 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "NGẦN ẤY..."